Thứ Tư, 3 tháng 4, 2013

CUỘC SỐNG ẨN DẬT CỦA NGƯỜI PHỤ NỮ CÓ MÁI TÓC NẶNG 3 KG

Bước vào tuổi 60, người phụ nữ sở hữu mái tóc dài 2m, nặng hơn 3kg có cuộc sống "ẩn dật" bên con cháu dưới mái nhà lá rách nát, nằm sâu trong vùng bưng biềng của ấp Bình An (xã Vĩnh Hựu, huyện Gò Công Tây, tỉnh Tiền Giang).

Sau một cơn bạo bệnh năm 2000, bà Lê Thị Rép không còn cắt tóc được nữa, mỗi lần cắt lại một lần đau ốm, tóc dài ra thì tự động bết lại thành búi, cứng như đá...

Mái tóc "thần bí"...

Bà Lê Thị Rép thản nhiên ngồi chặt củi dừa trong khi chúng tôi đưa ánh mắt tò mò, dò xét mái tóc kỳ lạ từ gốc đến ngọn. Chiếc nón lá to bản không thể che hết búi tóc cao như một hòn núi nhỏ màu vàng óng ánh. Tay bà Rép ở tuổi 60 đã lốm đốm đồi mồi nhưng vẫn chắc nịch và đều đặn từng nhát dao chẻ đôi từng thanh củi dừa chai cứng. Bà cứ lơ đi từng câu hỏi của chúng tôi về mái tóc kỳ lạ, giọng nhỏ nhẹ phân bua lý do ít khi "khoe" mái tóc dài màu nhiệm: "Tôi không cắt nên nó dài vậy thôi chứ đâu có gì kỳ lạ".

Bà Rép giấu mái tóc dài dưới chiếc nón lá.

Nói vậy, nhưng qua câu chuyện đứt quãng theo từng nhát dao, chúng tôi hiểu để giữ và chăm sóc được mái tóc dài gần 2m, nặng hơn 3kg, bà Rép đã phải dồn hết tâm sức cũng như lòng tin vào sự kỳ diệu của tạo hóa. Từ nhỏ, bà Lê Thị Rép đã thành tâm theo Phật, cũng ăn chay các ngày lễ quan trọng trong tháng, thường xuyên tụng kinh niệm phật. Tuy nhiên, mọi người ít khi thấy bà vào chùa cúng bái, hay lễ phật, chỉ thấy bà loanh quanh ở nhà, lo chuyện đồng áng và nhang khói tổ tiên.

Cuộc sống bà Rép sẽ vẫn cứ trôi đi yên ả nếu như không có một sự lạ khó hiểu xảy ra vào một ngày trong năm 2000. Sau bữa cơm trưa, bỗng nhiên bà thấy đầu đau như búa bổ, uống thuốc, bắt gió, thoa dầu cũng không khỏi, đi gặp bác sỹ cũng không tìm ra được nguyên do. Tuy nhiên, cơn đau đầu bất thường ấy chỉ diễn ra trong khoảng một tuần lễ thì khỏi hẳn. Con cái bà Rép chưa kịp mừng vui khi thấy mẹ không còn bị những cơn đau đầu kỳ quái hành hạ, thì lại lo lắng gấp bội do mái tóc đang đen mượt dần chuyển sang màu xám, rồi màu bạc, cuối cùng một màu vàng ánh kim phủ đầy lên búi tóc dài bết cứng.

Màu sắc tóc thay đổi, sợi tóc biến dạng không thẳng mà xoăn rồi tự kết lại thành lọn và ngày càng thô ráp. Mỗi sợi tóc mọc dài ra bao nhiêu thì sợi này dính vào sợi kia, bết lại thành búi, chặt cứng và dày hơn cả xịt keo. Thời gian đầu, nhìn thấy tóc quái đản, hễ tóc mọc ra, bết lại thành búi, bà Rép lại cắt ngắn đi. Nhưng mỗi lần cắt tóc như vậy, bà Rép lại bị đau đầu, bệnh nặng không thể ăn uống, phải khấn vái và ngồi thiền mới khỏi.

Vậy là, bà đành sống chung với mái tóc dài kỳ quái. Tóc dài ra, bết cứng lại, bà quấn thành nhiều vòng theo bán kính nhỏ dần. Dù không dùng dây hay bất cứ vật liệu nào để cố định, mái tóc vẫn giữ nguyên vị trí và vào nếp, cao dần trông giống như một ngọn núi nhỏ, vững chãi và huyền bí. Đến nay, "ngọn núi" nhỏ bằng tóc của bà Rép đã cao hơn 30cm, khi xõa ra, mái tóc có hình thù giống như một con rồng nhỏ. Phần tóc kết lại thành búi có mùi thơm thoang thoảng, bà Rép cho biết: "Tôi không gội được phần búi tóc, khi nào da đầu ngứa và có cảm giác khó chịu tôi mới gội đầu. Tôi chỉ cho dầu gội lên phần chân tóc và da đầu, thoa đều rồi xả với nước cho thật sạch. Mặc nhiên, tôi không đả động gì đến phần búi tóc, mỗi lần gội lại treo búi tóc lên cây xà ngang".

Khi nghe chúng tôi nhắc đến một số nhân vật kỳ lạ sống ở vùng khác cũng có mái tóc dài kỳ quái như bà, bà lại ngẩng đầu lên tiếp lời: "Tôi cũng có nghe nói về những người có mái tóc dài giống mình nhưng điều kiện gia đình khó khăn nên muốn đến xem thực hư cũng không đi được".

Bức ảnh đầu tiên bà cho người khác chụp khiến các cơn đau đầu đến với mình?.

... và những chuyện ly kỳ hay chỉ là trường hợp trùng hợp  ngẫu nhiên

Ngồi ngoài sân chẻ củi mà bà Rép cũng phải lấy quai nón lá bằng vải che kín vùng mặt chỉ để hở đôi mắt. Hàng xóm bà Rép cho biết: "Khi đi làm đồng hay chẻ củi trước sân, bả Rép đều che kín mít khuôn mặt, bả cũng ít khi đến chỗ đông người, quanh quẩn ở nhà và đồng ruộng. Bả che vậy để không ai nhìn thấy rõ khuôn mặt, bả không thích người ta đồn đại lung tung về mái tóc của mình".

Thế nhưng, bà Rép càng che chắn cẩn thận, người dân càng tò mò và hiếu kỳ hơn. Bà con ấp Bình An khi thấy chúng tôi tìm đến thì thúc giục và dẫn đường đến nhà bà Rép. Mọi người chỉ mong qua báo chí sẽ hiểu được mái tóc kỳ lạ của bà. Nhưng không ngờ, ai nói cỡ nào, năn nỉ hết lời bà cũng không tháo vải che, không cho chúng tôi chụp ảnh. Bà Rép chia sẻ: "Mỗi lần chụp ảnh, tôi đều bị hành đau đầu, không ăn uống gì được. Một lần duy nhất cách đây cũng lâu, tôi cho một người chụp ảnh mái tóc của mình. Sau lần đó, tôi đổ bệnh thập tử nhất sinh khiến mọi người lại có chuyện để bàn ra tán vào. Từ đó, tôi ngại và không tiếp xúc nữa".

Có lẽ chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên, khi câu chuyện bà Rép sống ở ấp Bình An có mái tóc dài được nhiều người biết đến thì cũng là lúc, gia cảnh ngày càng đi xuống, con cái của bà làm ăn thất bại, đứa cháu nội trai cũng đột nhiên bị động kinh nửa tỉnh nửa mê. Năm nay, cậu bé đã 12 tuổi mà gương mặt như mới lên 5, lên 6 tuổi cũng như không biết gì ngoài cười và khóc. Sau sự việc đó, con cái bà cho rằng, chính vì mọi người biết chuyện bà Rép có mái tóc dài nên bị ông bà quở phạt rồi cấm bà không được tiếp xúc và kể về nguồn gốc của mái tóc dài kỳ quái.

Em gái bà Rép, bà Lê Thị Rép Em (56 tuổi, ngụ ấp Bình An, xã Vĩnh Hựu, huyện Gò Công Tây) cho biết: "Từ sau khi căn bệnh nhức đầu khiến tóc mọc ra không thể cắt, chị tôi dời nhà vô vườn dừa, ở sâu trong ruộng để ít người tới lui, chứ ngày trước chị ấy sống chung với tôi ở ngôi nhà ngoài lộ lớn. Mấy năm nay, chị Rép ít qua lại thăm viếng người thân, chỉ ở nhà trông nhà và coi chừng thằng cháu bị tâm thần nhẹ, cho mấy đứa con đi làm, rồi đi ruộng làm lúa, trồng hoa màu thôi".

Dù phải nuôi mái tóc dài gần 2m và nặng hơn 3kg, da dẻ, cơ thể của bà Rép vẫn khỏe khoắn. Năm nay, bà Rép vừa tròn 60 tuổi nhưng đi đứng, làm việc còn rất nhanh nhẹn, đầu óc bà còn rất minh mẫn, linh hoạt.

Ngôi nhà bà Rép nằm nép mình dưới mấy tán dừa sai trái, nhà bà lúc nào cũng đóng cửa rào, thói quen lạ lẫm với người dân quê, nơi con người ta hiếu khách hơn bất cứ đâu. Bà Rép chấp nhận sống ẩn mình để tránh điều tiếng không tốt cho con cái. Ở tuổi 60, bà vẫn mang nhiều muộn phiền, vẫn lo, vẫn thương cho con cháu còn quá khó khăn, lại mang thêm bệnh tật. Đã có lúc, bà nghĩ: "Nếu mình nổi tiếng nhờ mái tóc dài này, chắc sẽ kiếm thật nhiều tiền từ những người hiếu kỳ tìm đến đây tham quan thỏa trí tò mò. Nhưng chính cái ý nghĩ "nhà quê" ấy khiến tôi trả giá bằng bao lời đàm tiếu và đồn thổi của người dân xứ Gò Công Tây. Rồi, con cháu khổ lây vì mình đem cái màu nhiệm ra bán cho thiên hạ nhìn ngắm nên bị ông bà trách phạt".

Nay bà Rép chỉ biết tụng kinh niệm phật, sống vui vầy và có ích bên con cháu, để lòng thanh tịnh nghĩ về cái thiện...   


Sống giản dị, không mê tín dị đoan

Ông Lê Văn Quang, trưởng ấp Bình An (xã Vĩnh Hựu, huyện Gò Công Tây, tỉnh Tiền Giang) cho biết: "Từ nhỏ, bà Lê Thị Rép là người rất thật thà, chất phác không có chuyện tuyên truyền mê tín dị đoan, sống hòa đồng với thôn xóm. Thế nhưng, bà cũng ít cho ai xem tóc của mình, bà chỉ luẩn quẩn ở nhà, làm ruộng. Hoàn cảnh gia đình cũng khó khăn, bà có hai người con trai nhưng anh nào cũng nghèo, nên bà tự lo cho bản thân không để con cái vướng bận".   

Nguồn : nguoiduatin.vn 

Ngọc Lài - Hà Nguyễn

Không có nhận xét nào: